March 7, 2015

Kí sự Tôi đi tán gái(P3)

Mình vốn lười nhắn tin. Già rùi, bấm chữ A nó ra chữ J, lách cách lúa. Nên dùng cái mobile nào dù hình thức có cũ nát đến mức nào thì riêng bàn phím vữn long lanh không mòn miếc chi cả.
Cơ mà em nó lại đang độ tuổi tiền mãn tin. Tuổi này đứa con gái nào ngón tay cũng to ra vì hay nhắn tin hay sao ấy.
Quen nhưng chưa gặp mặt nên tần suất em nó sms nhiều khủng khiếp. Chữ nghĩa đến là rối mắt. Thi thoảng lại nhận dc 1 new sms như này " a dag man` cj doak?", " a an ko*m chu*a?" hay " ngu~ chu*a a?"
Rep lại cũng mất thời gian, không rep thì còn chi là...cưa gái nữa... . Yêu với đương, gái với gú nó lằng nhằng phức tạp rứa đó. Thà nhớ hay có việc hẹn hò gì thì lôi đt ra à lô vài câu cho nhanh, vừa đỡ mất thời gian của nhau, vừa khỏi phải lách cách bấm bấm. Zai mà hay ngồi rủ rỉ nhắn nhót mình cực dị ứng. Dị ứng như khi thấy mấy chú ngồi quán cà phê cắn cắn hạt dưa. Nhìn ái ẩm đàn bà ra.

Cuối cùng thì em nó cũng chốt được cái hẹn gặp mặt. 8h tối ngày thứ 7. Ặc, cũng hẹn vào tối thứ bảy cứ như dân thành phố chỉ rảnh vào dịp cuối tuần...
Cả ngày cứ loanh quanh chờ ...giời tối. Lôi mấy cái sơ mi ra khoác thử. Cứ phải sơ mi cộc tay, quần jean cho trẻ trung, năng động. Chả tin các cụ được, " gái yêu bằng tai", nhưng ăn mặc lôi thôi, tác phong như thằng trộm chó thì chả gái nào nó yêu. Nên tối nay cứ phải phong độ vào, .
...Rồi buổi hẹn gặp mặt cũng đã diễn ra.
Một chút thất vọng, không phải vì hình thức mà vì cách em ấy nói chuyện thật sự không gây cho tôi cảm giác đồng điệu.
Rất khó đòi hỏi một cô gái chưa bước ra khỏi lũy tre làng có thể trò chuyện hấp dẫn. Biết thế, nhưng chấp nhận nó là việc không dễ dàng...
...Tối thứ bảy. Sau khi len lén oánh răng tận 2 lần, không quên súc miệng bằng lít tờ rin và phòng thủ 3 cái singum đắp bơ miu trong túi quần, tôi giắt xe ra ngõ.
Vô duyên làm sao, con em họ trông thấy, bảo " Úi chà, tóc tai bóng lộn hey`. Đi tán gái à...hihi?"
" Vớ vẩn, mấy thằng bạn cũ đi thăm người ốm....À, đâu ra cái áo đẹp hè, mới mua hở?" Nói lảng sang áo với iếc cho nó mất tập trung í mà...
....Con em họ đang định trêu tiếp thì nghe khen cái áo đẹp, đỏ mặt sung sướng chối đây đẩy " Mô, áo em mặc sắp rách rùi tê. Khen đểu em à?''.
Thôi nha, phóng xe cái vù. Lắm chuyện quá. Ra ngõ mà gặp gái như này, theo dân gian là xui lắm đây. Nhưng không sao, đằng nào cũng sẽ gặp gái mà...

Trời có trăng, gió thổi phần phật bên tai, mát lạnh. Yêu đời đột xuất không kìm nổi, miệng lẩm nhẩm mấy câu trong bài Soledad "
If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes..."

Khỉ ạ, hát cho mình nghe bao giờ cũng thấy hay thế không biết. Thế mà hồi xưa ex cũ toàn nhăn mặt mỗi khi mình sắp sửa rống " Thuiiiiii...cho em một thoáng bình yên đi anh xã. Lát em về anh hét to dư nào thì tùy mà..." Ức thóc!

Xe chạy tới gần cầu Vàng Giành ( chả biết viết thế có đúng không nữa) địa phận Sơn Trường đây rồi. Ngó quanh toàn thấy đồi và cây. Sương mờ mờ. Lạnh lẽo.
Giờ này chắc em nó ăn cơm rồi, gọi xem tình hình ra sao. Ối cha mẹ ôi, thằng vịt tèo vào đây sóng yếu kinh. Chả biết gọi dc không. Bấm bấm số nàng.
xa anh mới bao chìu
thấy lòng mình sao buồn hju
là nhớ anh nhiều
mong được ở bên người yêu
để nói bao điều
là sao ta?
Nói chung là Yêu đó
à! mà đó có phải là yêu không..... mà sao vắng anh thì buồn
ốh ồh... ốh ôh

Chết với quả nhạc chờ này mất thôi giời ạ. " A lô...anh ạ. Anh đang ở mô rứa?".
" Chào em, anh đang đứng gần cầu VG nè. Em ăn tối rồi chứ?" " Dạ, rồi eng ạ. Giờ ri nha eng. Eng đi thêm gần 100m nựa, rùi rẽ phải nha...đến chỗ cái máy xát thì đợi em đó, em ra nha". " Ok em ạ, anh tới liền".
Run phết. Dù đây là lần thứ bao nhiêu hẹn hò với các em rùi. Hồi hộp đoán mò không biết em nó mặc áo gì? Cao thấp, béo gầy, đen trắng...ra sao nhỉ? À, mà lỡ xấu mù thì sao? Chả lẽ bỏ về?.... ...
Chạy xe một đoạn nữa rồi dừng lại ngó nghiêng. Chỗ này vắng vẻ quá. Môt con mèo băng cái vèo qua đường. Mắt nó xanh lét ma quái. Phân vân mãi mới rẽ bừa vào một lối nhỏ cắt đường HCM. Mk, đường xóc lúa.
Dừng lại bên cái quán nhỏ ven đường. Khi ấy cũng chỉ đi mò mà thôi, kiểu hú họa chứ đường nông thôn khó xác định lắm.
Lại phải gọi đt rồi. Vẫn cái bài nhạc chờ nhí nhố ấy mới điên chứ. " Eng ạ, eng đến mô rồi? À, có phải xe eng đang xi nhan chỗ cái nhà hoang kia khung?" " Uh, anh đang đợi em nè". " Hihi, em đứng trong ngõ nỳ. Eng mặc áo trắng đúng không? Em chộ eng rùi nha".

No comments:

Post a Comment